Ngỡ ngàng – Lưu Kỳ Linh
Đi chợ sáng em về
Thấy chàng, nghiêng nón che
Ngượng ngùng tìm lối rẽ
Một thoáng khuất bờ tre
Đi chợ sáng em về
Thấy chàng, nghiêng nón che
Ngượng ngùng tìm lối rẽ
Một thoáng khuất bờ tre
Đống Đa xưa nhớ rừng gươm sáng
Bến Hải nay trông suối hận dài
Một dải non sông mong nối lại
Vui đùa nhả múa trước Xuân đài
Hương khói phai phai nhạt bóng kiều
Âm thầm tâm sự với cô liêu
Tiếng chuông Thiên Mụ về bên gối
Bừng tỉnh canh khuya một buổi chiều
Lối gần ai biết tìm tâm đạo
Dặm thẳm người đưa chiếm nguyệt cầu
Cất bút chào xuân, xuân vẻ mới
Bốn nghìn xuân cũ, ý xuân sâu
Chết vùi bụi vắng, thả dòng trôi
Sống nhốt "U cung" tuyệt nẻo đời
Hạt lệ đêm đêm thay chuỗi hạt
Ngày ngày kềm kẹp xác thân ôi
Hạc vàng không trở lại
Gió lộng mộng vàng lay
Lòng ơi, ngoài vô tận
Biêng biếc những thuyền bay
Tỷ tê gọi gió lên đường
Nghe trăng âu yếm dỗ hương trên cành
Gà vô ý giục tàn canh
Cửa lòng vội khép cho tình ngủ thôi
Nước mắt người tuôn vạn nẻo đường
Lấy gì ngăn được, hỡi tình thương?
Tu bao kiếp nữa thành thi sĩ
Hoá đạo ra thơ để cúng dường
Buổi ấy chàng lên mới buổi đầu
Qua khe cửa sổ thoáng nhìn nhau
Chàng về, em lấy chăn em đắp
Em đắp trong chăn một khối sầu
Buồn buồn đôi mắt buồn buồn
Đôi dòng Hương Thuỷ một nguồn Thiên Thai
Ở đây nghiêng bóng muôn trời
Xa năm xa tháng ta ngồi ta ca