Tình oán – Bích Khê
Vườn xuân ta tới ngó trời xa
Thiếu phụ lầu cao bỗng thấy ta
Âu yếm nâng tay... ta chạy đến
Vai chồng tay ngọc miệng cười hoa
Vườn xuân ta tới ngó trời xa
Thiếu phụ lầu cao bỗng thấy ta
Âu yếm nâng tay... ta chạy đến
Vai chồng tay ngọc miệng cười hoa
Son trẻ Thiên tài lông hạc múa
Xanh tươi Nghệ thuật bút đào pha
Đâu đây lãng đãng bầu hương nhạc
Phất phất gần như phất phất xa
Rơi hoa kết mưa còn rả rích
Càng mưa rơi cánh tịch bóng dương
Bóng dương với khách tha hương
Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi.
Ta đến: Sau màn vắng tiếng ca
Ta đi: Ca lý vọng theo ta
Khúc người khuê phụ hầu ông lớn
Sầu đối đông quân điểm nụ hoa
Thân bệnh: Ngô vàng mưa lá rụng
Bút thần: Sóng lạnh ánh sao rơi
Sau nghìn thu nữa trên trần thế
Hồn vẫn về trong bóng nguyệt soi.
Huyệt chữ bằng tinh vạn thước sâu:
Mồ người thi sĩ rất đa sầu!
Mồ người mỹ nữ xuân mười bốn!
Hai đứa bên nhau quấn lấy nhau.
Thân bệnh triền miên sầu quán khách
Đầu đường dương liễu nảy tươi xanh
Gởi tình cái én xuân muôn dặm
Hắt giọt lòng đông cảnh một mình.
Muôn dặm sông Ngân con mộng lớn,
Ôi là đài điện ánh trân châu.
Đêm nay ta nhặt hoa trăng rụng,
Những cánh đau thương sắp mặt lầu.
Cây ngọc trổ văn chương
Lên chơi hòn Non Nước
Ôm nhau chết bên đường
Mơ màng trăng hạc rước...
Bài hậu Ngũ Hành Sơn
Ngó trời cười sang sảng
Trở lại giữa bạn bè
Vỗ hai bàn tay trắng!