Mộng cầm ca – Bích Khê
Xẻ mạch trời, - mây xô sao, răng rắc!
Phăng mạch đêm, - hương vỡ, ứa ngầm tinh!
Người cho ta một thanh gươm rất sắc?
- Ta điên rồ... múa giữa áng bình minh.
Xẻ mạch trời, - mây xô sao, răng rắc!
Phăng mạch đêm, - hương vỡ, ứa ngầm tinh!
Người cho ta một thanh gươm rất sắc?
- Ta điên rồ... múa giữa áng bình minh.
Nghìn hồng muôn tía đón xuân qua
Thiếu nữ trong gương tỏ mặt hoa
Nâng chén rượu nồng ta sẽ chúc:
Xe hoa, người mới dặm oanh ca
Thân tiều đâu vắng khoanh tay ngó
Ma đói nên ghé đứng cửa chờ.
Phần thuế xâu, phần công nợ nữa
Thăm quê khiến khách rối lòng tơ!
Xót hồn cổ độ sương vài giọt
Xịch bóng tà huy nguyệt mấy canh
Nghìn dặm cố nhân đâu có tá?
Cánh chim kêu lạnh đập trong cành.
Trăng sáng giữa trời trong
Soi về miền cổ độ
Lòng ta bến đò xưa
Bóng trăng sao chẳng tỏ?
Người khóc: "Thiên tài của anh mô?
Cho em ôm ấp chốn phòng thu
Cho em thờ phụng như châu báu
Rồi chết theo em tận đáy mồ".
Tóc xõa đàn tơ rơi lướt thướt
Hồn thu đã hiện khóc thu gầy
Tôi nhìn đôi mắt rưng rưng lệ
Cả mảnh hồn thơ rợn ý say.
Ngày xuân ai chẳng lại
Chơi xuân một nhành mai
Gió xuân rơi hoa hết,
Tình xuân dễ lợt phai.
Vườn xuân ta tới ngó trời xa
Thiếu phụ lầu cao bỗng thấy ta
Âu yếm nâng tay... ta chạy đến
Vai chồng tay ngọc miệng cười hoa
Son trẻ Thiên tài lông hạc múa
Xanh tươi Nghệ thuật bút đào pha
Đâu đây lãng đãng bầu hương nhạc
Phất phất gần như phất phất xa