Minh khúc, 89 – Nguyễn Tất Nhiên
Ví dù lá đỏ đường xưa Ngoài hiên những nụ tình chưa muốn tàn Ví dù tóc gọi thời gian Ngàn mây phiêu lãng cũng cần suối sông Ví dù…
Ví dù lá đỏ đường xưa Ngoài hiên những nụ tình chưa muốn tàn Ví dù tóc gọi thời gian Ngàn mây phiêu lãng cũng cần suối sông Ví dù…
Tình đã đến trong những ngày địa ngục
Trong những ngày người, thú phải như nhau
Trong những ngày ác quỷ toạ ngai cao
Phô nanh vuốt bày gươm đao xiềng xích
Tình đã thở giữa ngày ngày ngạt thở
Giữa ngày ngày bức tử mọi con tim
Giữa ngày ngày khẩu hiệu nhọn như đinh
Đóng, đóng, đóng… cho điếc, mù lý trí
Mùa hè anh lên núi
Thấy tóc em lành nhiên
Cười theo chiều, gió tối
Trời đi vào giấc yên
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi chìm đắm
Trong tiếng làm thinh của ghế bàn
Ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
Tình yêu sao mà thê thiết quá em ơi, anh chẳng thiết ai hay mình sống chết, anh chỉ thiết một bàn tay cần thiết vuốt má cho đêm không nhất thiết thuốc an thần!
Người ấy… cúc của mày đã đi
Quân trường giòn tiếng súng
Mặt bia nào nát ruột tan lòng
Mày nghiến răng
Cùng em cùng một khung trời
Chung nghe sa mạc lòng người chuyển mưa
Cùng em cùng một ngày mùa
Chung nghe tình nước non chưa lỗi thề
Em ngây thơ như một vầng trăng
Anh ngây thơ như một chú bé
Chú bé ngẩn ngơ nhìn vầng trăng
Vì tin có thật chuyện cung hằng!
Từ gót sen hài em hút dấu
Sầu tôi như lá thẫn thờ bay
Ví dù lá ngập đường em bước
Lá cũng xin đừng bận gót ai…