Thục nữ – Nguyễn Tất Nhiên
Chiều em đi hai hàng bính tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta?
Chiều em đi hai hàng bính tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta?
Trời mưa, không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu!
Tình yêu, không đáng lắm
Nhưng đủ làm... tiêu nhau!
Tình mới lớn, phải không em, rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mãi, dĩ nhiên làm lạ
Nắng ấm chan hoà trên lá biếc
Sớm mai anh bỗng thấy vui vui
Đêm qua có phải em ngồi học
Cố ý dành riêng chút ngọt bùi?
Người tóc thả vai ngoan
Bước qua chiều, mưa nhỏ
Cùng tận chốn tang thương
Ta nghe ngàn phiến gió
Ôi những hàng cây nhung nhớ nhung
Có như ta đứng lạnh vô cùng
Có nghe sương tuyết làm hon héo
Chút gì màng muộn thuở thanh xuân
Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu dòng sông
Ngậm ánh trăng non bàng bạc đêm rằm
Sông chở phù sa về ươm lộc mới
Chàng chở tình về cho mắt em ngoan
Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính?
(Dự tính nào cũng thật ngây thơ!)
Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già?
(Khi mặc cả tình yêu cũng thù hận)
Buổi sáng đỏ hừng hoa dâu bụt
Một góc trời xanh cửa kính ngoài
Môi em hôm ấy bình minh ửng
Mi nhung nắng đẹp quá tình ơi!
Từng dòng hạnh phúc tôi tan
Cây đau đớn đã rộng tàn đớn đau
Tiếng cười huyên náo đêm thâu
Có tôi khuân vác tôi sầu đến đây