Từ quê xưa ánh điện sáng quê này – Anh Thơ
Hỡi bà con Bảo Ái
Chưa thấy mặt người, nhớ dài truyền tiếng nói
Mai đây rừng sở vươn cao
Điện tràn sâu khắp lũng, đuổi mây vào
Hỡi bà con Bảo Ái
Chưa thấy mặt người, nhớ dài truyền tiếng nói
Mai đây rừng sở vươn cao
Điện tràn sâu khắp lũng, đuổi mây vào
Nhân dân khóc cô, người công an tuổi trẻ.
Mới vào đời, tươi sáng ánh ban mai.
Hai mốt mùa xuân, vào trận đầu mới mẻ
Cô đã vào sâu tận trái tim người.
Con gái nhớ thương ơi! mẹ biết.
Hôm nay con cắp sách đến trường.
Bím tóc ngoắt tin vui.
Có bàn tay con múa
Tiếng hát, tay đây tiếng tâm hồn?
Không, chỉ có tiếng hái chè dào dạt:
Tôi nhìn những lẵng xanh ngan ngát
Thoăn thoát theo người, xuống núi, lên nương.
Đâu Hà Bắc?
Ôi! Tổ quốc là tất cả đồng hương
Giữa chiến hào
Rộn rã tiếng yêu thương.
Ai có nghe tiếng than miền đất bạc?
Đất phụ người? hay người phụ đất?
Những buổi chiều mờ xám sương dông
Mưa miên man gió hú khắp đồng
Mùa thu bên ấy, tuyết rơi
Mùa thu Hà Nội liễu phơi tơ vàng.
Nhớ nhau lại một mùa sang
Sao thu vì quá vội vàng thu ơi?
Con thích tôm to nhất
Chồng ưa đậu rán này
Phóng vắng mà không vắng
Tình yêu vẫn từ đây!
Bạn bè đến chật hầm, ngồi nghe thư chị
Và đêm ấy, tiếng súng giòn diệt Mỹ.
Từ căn phòng hạnh phúc vang lên.
Lẫn tiếng cười, tiếng của cả yêu tin.
Những mẹ già dắt cháu tung tăng:
Các bạn đang đi trong bóng mát hoà bình.
Hẳn các bạn phải căm thù lũ giặc.
Nếu chúng đến đây làm cỏ hoa tan nát!