Lá vàng – Phạm Thiên Thư
Ngọn lá bay trên đường tà dương
Tiếc thu nên lá chửa thôi hường
Năm sau mây có về trên bãi
Khóc lá vàng nhỏ xuống hạt sương.
Ngọn lá bay trên đường tà dương
Tiếc thu nên lá chửa thôi hường
Năm sau mây có về trên bãi
Khóc lá vàng nhỏ xuống hạt sương.
Giòng sầu lả xuống bờ vai
Em mang mầu nhiệm cho dài nhân gian
Tóc mây hay sợi tơ đàn
Rung lên cho lệ hoe vàng cõi thơ
Hái tặng anh chùm hoa cúc xưa
Hoa thu vàng ép giữa bài thơ
Nay nhớ em lần trang sách cũ
Thu hương ơi còn thoảng mấy tờ
Em ngồi học bài
Dưới tàn mận trắng
Tóc soải bờ vai
Mi trầm xa vắng
Đầu Mùa Xuân cùng em đi lễ
Lễ chùa này - vườn nắng tung bay
Và ngàn lau - vàng màu khép nép
Bãi sông bay - một con bướm đẹp
Mắt nàng ru chiếc nôi êm
Ru hồn tôi ngủ ngàn đêm tuyệt vời
Em là hoa hiện dáng người
Tôi là cánh bướm cung trời về say
Ngày xưa đao phủ chặt đầu người
Mỗi lá đao là lá máu tươi
Ngày sau đao phủ chặt đao phủ
Lá thép oằn lên một chuỗi cười.
Em ngồi đan chiếc áo len xanh
Hẹn gió thu về gửi tặng anh
Rồi bỏ đó em vào thiên cổ
Anh một đời ngóng áo thiên thanh.
Giở sách ngồi xem dưới ánh trăng
Thiếp đi riêng để bóng trăng nằm
Tỉnh ra còn lại tờ sương đọng
Hạt sầu gieo trắng giấc trăm năm.
Em trên cầu ngồi nhả nhành bông,
Lượn sóng hồng đưa những đoá hồng.
Ta nhào xuống theo dòng hoa nổi,
Một dòng sông bơi giữa dòng sông.