Đám đông – Nguyễn Tất Nhiên
Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc “demi-garçon”
Chiều vui thương đón gió
Có thương thầm anh không?
Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc “demi-garçon”
Chiều vui thương đón gió
Có thương thầm anh không?
Quê hương gốc tích ngàn năm
Sao nhìn gia phả... ôi! toàn câu kinh?
Ông tôi đi lính triều đình
Giáo gươm thất thủ nơi thành quách xưa
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như lá thẩn thờ bay
Ví dù lá rụng đầy thu ướt
Lá cũng xin đừng bận gót ai.
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Đồng bằng miền nam trở trời trái gió
Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông
Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn
Trong nỗi nhớ
Anh thương từng chớp mắt
Né nhìn nhau kẻo tim bị phơi bày
(né là giấu làm chi vô ích
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
Thương lại bóng hình người năm năm trước...
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Khổ đau oằn oại sinh thời
Yêu ai tôi chỉ có lời thở than
Có môi hôn trộm vội vàng
Khiến em hoảng hốt trong cơn tình đầu
Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô đã nhìn anh rất... Bắc Kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si
Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết
Người yêu tôi khóc ngất
Chiều quân đội nghĩa trang
Rạt rào hơi gió nóng
Cho đau tà áo tang