Đề từ – Xuân Diệu
Tuy là thơ tặng em anh
Nhưng chung một cội với tình người ta.
Ước muôn đôi lứa gần xa
Ngày xuân hái lộc cùng hoa trong này.
Tuy là thơ tặng em anh
Nhưng chung một cội với tình người ta.
Ước muôn đôi lứa gần xa
Ngày xuân hái lộc cùng hoa trong này.
Tới Bắc Kinh, cửa Thiên An tới đó,
Tới đời vui; tới Mông Cổ tươi cười...
Mạc Tư Khoa! Tới đây rồi!
Muốn hôn mảnh đất sáng ngời Liên Xô.
Rời quê hương, đến quê hương,
Thủ đô năm cánh sao vàng chờ ta.
Tám năm Hà Nội cách xa,
Tấm lòng Việt Bắc cùng ta trở về.
Nơi thuở trước ngậm ngùi chua xót
Nay sáng trong, đẹp tốt, hiền hoà:
Tươi cười bệnh viện bước ra,
Mến yêu Dân chủ Cộng hoà Việt Nam!
Hai dân tộc Việt Lào anh dũng
Chim bay lên giải phóng gọi bầy,
Tiếng hoà vang động trời mây,
Cánh tung bên ấy bên nầy Hoành Sơn.
Ta canh, ta giữ lấy Hoà bình.
Giữ lấy non sông, giữ lấy tình!
Giữ gối sum vầy, và phấn đấu
Cho nghìn gối lẻ được xây quanh.
Con quạt màn mẹ nghỉ,
Mẹ kho cá con ăn.
Ơn cụ Hồ lo nghĩ,
Nước non nay đã gần.
Hoà bình càng siết chặt tay
Giữ liền ruộng đất, trời mây, cõi bờ;
Giữ nguyên sông núi cụ Hồ,
Ngàn năm Nam Bộ cơ đồ Việt Nam!
Hỡi chim chiến đấu của Hoà bình
Bay lên! cánh rợp cả trời xanh!
Diều hâu với quạ xua tan tác,
Đem lại không gian tiếng hát tình.
Thiết tha nhìn giòng sông chảy xanh êm
Và ánh đẹp chiều vàng trên ruộng lúa
Anh hò hẹn máu anh dù có
Sẽ giữ tròn làng mạc với đồi nương.