Ba lời cảm ơn – Xuân Diệu
Lắm lúc nhìn em sững mắt anh
Cảm ơn em đã đón anh nhìn
Anh nhìn như thể rơi con mắt
Và cả thời gian cũng đứng im.
Lắm lúc nhìn em sững mắt anh
Cảm ơn em đã đón anh nhìn
Anh nhìn như thể rơi con mắt
Và cả thời gian cũng đứng im.
Ôi Phan Thiết thân thiết,
Phan Thiết tha thiết ơi!
Thăm kinh đô cá mắm,
Về thêm khoẻ hồn tôi.
Dây buộc đôi ta lại với đời;
Gỡ dây, gỡ cả cuộc đời thôi.
- Chớ quên hoa duối, hoa sim dại,
Em hỡi! đừng quên "hoa-anh-ơi".
Lúc khoẻ, khi vui, chuyện đã đành.
Quý khi đau ốm, lúc tàn canh,
Trong đời khó nhất lòng chung thuỷ.
Anh cảm ơn em vẹn tấm tình.
Em bắt đầu anh. Em tái sinh
Cho anh. Anh tự thấy hai mình.
Ôm vầng ánh sáng em cho ấy,
Anh toả em ra từ trong anh.
Tình ta như thể nhánh hương cau
Cuốn cả vườn theo sức nhiệm mầu
Chim chóc ríu ran dan díu hót
Đôi ta giàu lắm, bởi thêm nhau
Cây xanh, thác trắng, xinh thay,
Chạy trời trên suối, đổ mây sau rừng
Cao thác Guga đó, tiếng từng,
Trong ta bừng dậy khí hùng thiên nhiên.
Chao! cái quả sâu non
Chưa ăn mà đã giòn,
Nó lớn như trời vậy,
Và sẽ thành ngọt ngon.
Ai biết tầm thường trái trẻ con
Mà hoa thơm đến rợn kinh hồn
Những đêm trăng biển soi mờ ảo
Là lúc hoa keo ngào ngạt hương...
Em đến đây em, đặng bốn bề
Ta cùng lạc giữa hoa cà phê
Cho sương ướt tóc, hương đầy áo
Cho trĩu hồn thơm, mới trở về