Cầu an – Xuân Diệu
Đuổi cái tự nhiên, nó liền trở lại.
Tôi xin mang mãi một trái tim rừng
Để tôi đấu tranh với nó không ngừng!
Mật ong có khi hút từ nhuỵ đắng.
Đuổi cái tự nhiên, nó liền trở lại.
Tôi xin mang mãi một trái tim rừng
Để tôi đấu tranh với nó không ngừng!
Mật ong có khi hút từ nhuỵ đắng.
Bù chi cho tất cả,
Đáp trả có chi đâu!
Tuyên Quang về, biếu cụ
Một gói vôi ăn trầu.
Hãy nhìn đời bằng đôi mắt xanh non.
Hãy ăn bát cơm như chính tay mình nấu.
Nghe tiếng trống trường như em lớp sáu
Sớm mai khai giảng sáng những khăn hồng.
Hồn ta cánh rộng mở
Đôi bên gió thổi vào,
Nghĩ những điều hớn hở
Như trời cao, cao, cao.
Giận đời cũ, con trông nhầm vội vã;
Nhưng, mẹ nhỉ! chúng ta còn hơi thở,
Còn chặn đường kiếp cũ, chẳng cho qua!
Mẹ cùng con xây vững cái bây giờ!
Thân phải suy tàn, tuổi có đeo đai,
Tư tưởng vẫn như biển rộng sông dài,
Xây dựng mãi cho đến giờ biệt thế -
Và lúc đó, đã có người thay thế...
Nếu hình thức có hơi non một tý,
Chúng vui mừng la ó vỗ tay ran;
Mặc chúng kêu rêu lá rụng, hoa tàn,
Tôi thẳng thắn ngợi ca nền chuyên chính!
Một ngày sương tuyết
Nở hoa Tháng Mười.
Tháng Năm hoa giậy
Tháng Tám hoa cười...
Mười năm in mãi áo xanh em,
Nay gặp nhau trên mấy bậc thềm,
Ngọc Quán Ông Già, bên trúc rủ,
Mười năm em có giở ra xem?
Hỡi người yêu mến muôn xưa,
Yêu muôn sau, với bấy giờ đang yêu,
Những ai lướt sóng cưỡi triều,
Biển ân tình - có trải nhiều xót xa?