Mở mắt ra: Là chói loà ánh sáng
Hàng vạn vạn phút giây xây dựng;
Những toa tàu mạnh mẽ của thời gian
Chở yêu thương và tin tưởng đầy tràn.
Một buổi họp, một phố ngày chủ nhật,
Một triển lãm, một quảng trường đông chật,
Giữa trăm vai, chen vào ngực thanh niên,
Tôi thấy đời: Ngọn lửa mãi bừng lên.
Ôi cuồn cuộn những Hồng Hà tuổi trẻ!
Kể từ lúc lòng tôi vừa mở hé
Đến hôm nay – tuy đã có nhiều năm,
Có thể trong tôi bớt vẻ tơ rằm,
Nhưng cuộc sống vẫn má đào hơ hớ!
Những mặt trai càng ngày càng rực rỡ,
Lông mày rậm hơn, vừng trán cao hơn;
Những nàng em càng biếc nước xanh non –
Mỗi ngày mới, lại bao nhiêu bạn trẻ
Bắt đầu yêu với tấm lòng mới mẻ;
Đất trời xưa, họ lại thấy tinh sương;
Qua những trái tim đời vẫn lên đường!
Họ lại càng yêu nhau hơn chục năm về trước;
Đời giải phóng mỗi ngày thêm một bước;
Những ngựa thời gian dồn dã vó câu;
Tôi thấy mênh mông mà đủ choáng đầu,
Mở rộng tay chỉ muốn choàng cho hết,
Bằng tưởng tượng tôi vẫn hôn tha thiết
Mặt người ấm áp, mặt người thanh,
Những mặt người trong tựa suối lành,
Ấm quá – mặt người sao mát quá –
Chứa hương – và đựng cả trời xanh…
*
* *
Trước cảnh đẹp, có người ưa chụp ảnh.
Tôi, tôi muốn ghi giữa nước giòng sông,
Tới biển xa xanh thả một cành hồng,
Thả một tấm lòng góp vào vĩnh viễn.
Nếu để được một vần thơ yêu mến,
Một viên bụi ngọc trên trán thời gian;
Nếu lệ đời có một giọt không tan,
Tôi gửi được cho bạn ngày sau nhận…
Chỉ lớn mãi những cái gì không bận;
Khắc tên vào cây hơn khắc vào bia.
Đi với tuổi xanh đem ánh mai về;
Gieo gặt với mùa chứ đừng để lỡ!
Những ống máu chạy lâu ngày phải vỡ,
Óc dùng nhiều có lúc rạn xương đau,
Những tế bào có thể hết ôm nhau,
Nhưng tư tưởng đã bắt mồi lửa sống,
Thay mới mãi với cuộc đời chuyển động,
Thì vẫn cháy luôn, thì vẫn trẻ hoài,
Thân phải suy tàn, tuổi có đeo đai,
Tư tưởng vẫn như biển rộng sông dài,
Xây dựng mãi cho đến giờ biệt thế –
Và lúc đó, đã có người thay thế…
7-1957