Hai bức thư – Xuân Diệu
Mỗi câu viết khiến cho lòng xao xuyến,
Một tên ký có sức gì hiển hiện,
Mỗi bức thư là một bức gương
Để ta cầm soi mặt, thấy người thương!
Mỗi câu viết khiến cho lòng xao xuyến,
Một tên ký có sức gì hiển hiện,
Mỗi bức thư là một bức gương
Để ta cầm soi mặt, thấy người thương!
Nghe tiếng cười trong gió mai xao xuyến,
Thuyền ơi thuyền; bến ta mời cặp bến!
Tình, ngươi thêu muôn thuở! Gấm yêu đương
Dẫu có thêu bằng chỉ nhớ với tơ thương,
Tôi cầm mùi dạ lan hương
Trong tay, đi đến người thương cách trùng.
Dạ lan thơm nức lạ lùng,
Tưởng như đi mãi chưa cùng mùi hương.
Trời êm, không đợi có pha sương.
Bàn ghế thở vui, giường cũng rạng,
Phòng văn như toả một mùi hương.
Nghe tiếng chim kêu bỗng khác thường,
Em ơi! đó là vui sướng của lòng đôi ta,
Gắn muôn giây với tất cả sơn hà;
Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ,
Em ơi! ân tình không thể tách xa.
Tương tư ăn phải miếng mồi,
Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương.
Phải duyên, phải lứa thì thương,
Để chi đêm thẳm ngày trường, hỡi em!
Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng,
Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi.
Ta cùng mình như cành cây riết quấn,
Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời.
Cây giữa bình minh bạc loáng sương,
Cây khi trái chín tựa treo vàng.
Cây cao chim gửi ru giùm tổ;
Cây khuất cho anh chuyện với nàng.
Đến nay xã hội sắp đông qua,
Nhân loại đi lên cõi sáng loà,
Hẹn, với tự do, cơm bánh đủ,
Hoa hồng cho tất cả người ta.
Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa
Buổi đầu xuân - đi giữa buổi đầu tiên
Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở.
Và ban đầu cây với gió cười duyên.