Nghe tiếng cười trong gió mai xao xuyến,
Ta biết Tình sắp sửa đến, Tình ơi!
Như xa… gần… như tới lại như lui,
Đáng yêu lắm – vẫn thói ngươi đùa nghịch!
Đã khá lâu ngươi bỏ ra đi biệt;
Nay ngươi về, ta biết, muốn làm lơ;
Mới nhận ra ngươi, tin hãy còn ngờ,
Ta muốn dập mầm non tia lửa thắm
Dưới tro của thường ngày –
kẻo sinh nhiều chuyện lắm!
Nhưng ngươi là con sáo ở bên sông,
Con sáo bay xa, con sáo sổ lồng;
Áo dù rách, vẫn còn ngời cúc áo;
Đáy chĩnh vét rồi, hãy còn hạt gạo;
Cuống rạ vàng, ánh lên giữa đống rơm;
Hoa thành tro, vẫn giữ chặt mùi thơm!
Tình! ngươi khoẻ và dai như cỏ gấu,
Tưởng dẫy sạch rồi, nhưng mà ẩn náu
Từ trong ruột đất, đợi chút mưa xuân,
Lại đâm chồi tung toé một màu xanh!
Lòng ta hãy ôm trong như giếng tạnh
Nước vẫn sâu khơi, mà bờ vắng lạnh;
Tình! chính ngươi đến soi mặt, êm sao!
Ngươi thả gàu múc nước, rúng trăng sao.
Nghe tiếng cười trong gió mai xao xuyến,
Thuyền ơi thuyền; bến ta mời cặp bến!
Tình, ngươi thêu muôn thuở! Gấm yêu đương
Dẫu có thêu bằng chỉ nhớ với tơ thương,
Dẫu khi dệt, gai có nhầm với chỉ,
Dù kim nhọn hãy còn quên trong ấy,
Dù ngồi lên, đau khổ khứa vào da,
– Đời thêm hồng, đượm chút máu lòng ta!
1958