Cảm hoài – Tú Xương
Đeo tiếng khoa danh cho thế mỉa,
Cực lòng cha mẹ để con ra!
Nam mô cứu khổ tiêu tai nạn
Nhờ lượng Quan Âm, đức Phật Bà!
Đeo tiếng khoa danh cho thế mỉa,
Cực lòng cha mẹ để con ra!
Nam mô cứu khổ tiêu tai nạn
Nhờ lượng Quan Âm, đức Phật Bà!
Được gần trường ốc vùng Nam Định,
Thua mãi anh em cánh Bắc Kì.
Rõ thực nôm hay mà chữ tốt,
Tám khoa chưa khỏi phạm trường quy.
Cái nhớ hình dung nó thế nào?
Khiến người ngao ngán, ngẩn ngơ sao!
Biết nhau cho lắm thêm buồn nhé
Để khách bên trời dạ ước ao!
Tri phủ Xuân Trường được mấy niên
Nhờ trời hạt ấy cũng bình yên.
Chữ “thôi” chữ “cứu” không phê đến,
Ông chỉ quen phê một chữ “tiền”!
Đất nhị dễ thường lươn rúc ở,
Lửa nồng nên phải chuột đùn ra.
Ông mà giữ tính kiêu kỳ mãi,
Huấn đạo nguyên ông huấn đạo già!
Ấm không ra ấm, ấm ra nồi
Ấm chạy lăng quăng, ấm chẳng ngồi
Chán cả đồ chuyên cùng chén mẫu
Luộc giò, nấu thịt, lại đồ xôi
Lấy được con hầu thì nó sướng
Gẫm xem thiên hạ lắm thằng hay.
Đứa ăn, đứa ngủ, đứa nào sướng?
Đứa đắp chăn da, đứa thịt quay!
Công nợ bớp bơ hình chúa Chổm,
Phong lưu đài các giống ông hoàng.
Phong lưu như thế phong lưu mãi
Điếu ống, xe dài độ mấy gang ?
Vò võ thương mình nơi đất khách,
Bơ thờ trách kẻ chốn trường bon.
Biết bao sầu tủi bao ân hận,
Muôn dặm từ ngày cách vợ con.
Hộc hồng muôn dặm toan vùng vẫy,
Chim cá trăm đường đã lấp ngăn.
Cảnh lạ lòng quê đau đớn bấy,
Nỗi niềm riêng tỏ với vừng trăng.