Hoạ Khuê phụ thán kỳ 10 – Tố Phang
Vò võ thương mình nơi đất khách,
Bơ thờ trách kẻ chốn trường bon.
Biết bao sầu tủi bao ân hận,
Muôn dặm từ ngày cách vợ con.
Vò võ thương mình nơi đất khách,
Bơ thờ trách kẻ chốn trường bon.
Biết bao sầu tủi bao ân hận,
Muôn dặm từ ngày cách vợ con.
Hộc hồng muôn dặm toan vùng vẫy,
Chim cá trăm đường đã lấp ngăn.
Cảnh lạ lòng quê đau đớn bấy,
Nỗi niềm riêng tỏ với vừng trăng.
Thanh long thất thế co nanh vuốt,
Bạch hổ thừa cơ thoát lưới lồng.
Thời thế ai xui nên thế thế,
Ba giềng đã lỗi đạo cha, chồng.
Trong vòng lao lý chân còn vướng,
Ngoài cõi giang san phận đã đành.
Rẽ túy chia uyên trời định số,
Trùng phùng họa có kiếp lai sanh!
Đêm khuya gối chiếc trùng eo óc,
Gió tối mành thưa cảnh lạnh lùng.
Lấy nhớ làm thương, thương đổi nhớ,
Tơ lòng ngày một rối lung tung.
Đã không xã tắc thâu về một,
Mà lại cương thường để rẽ hai.
Hồn điệp năm canh muôn vạn dặm,
Đường dài thiên lý chẳng bao dai.
Cơ trời tang hải xui nên thế,
Vận nước tồn vong phải tính phương.
Ngàn dặm đã đành xa cách nẻo,
Chiêm bao gặp gỡ khó cho thường.
Tang bồng vốn sẵn đường cung kiếm,
Hoa cỏ còn e trận lửa dầu.
Ước hóa đỗ quyên cho rảnh kiếp,
Kêu gào tỏ chí với đêm thâu.
Lửa hương lạnh lạt mai lìa trúc,
Thân thể hao gầy trẻ khóc nôi.
Mượn nhạn đưa tin, tin khó gởi,
Thấu chăng tâm sự vợ con ôi!
Ngày ấy ai yêu, tôi chẳng biết
Khối tình lần nữa để tiêu tan.
Nay đến tôi yêu, ai chẳng biết
Mối tình kín nhẹm vẫn vương mang.