Tiễn đưa – Phan Văn Dật
Rồi bên chàng có thiếp,
Giấc hoè cùng thiêm thiếp,
Yêu nhau đến trăm năm
Phong trần cho bõ kiếp.
Rồi bên chàng có thiếp,
Giấc hoè cùng thiêm thiếp,
Yêu nhau đến trăm năm
Phong trần cho bõ kiếp.
Năm nay ta lại chốn này,
Lầu không chim vắng, chim bay đằng nào?
Hỏi người có biết tăm hao,
Láng giềng rằng có cô nào đâu đây!
Gạt lệ thôi làm lơ,
Khách vui mà em nhờ,
Mấy lời muôn thu giận
Ruột tằm chưa hết tơ.
In nghìn tờ mà đưa công chúng,
Công chúng xem mong bụng đổi dần.
Để rồi thúc kẻ xa gần
Rằng mau nên trả nợ nần non sông!...
Tôi đi làm bạn với cây kia
Hồn để song song chẳng gọi về
Cây mạnh, tôi xuân, buồn vẫn đắm
Mạnh, buồn ai bảo phải phân chia.
Xưa tiếng người bay rực rỡ lầu
Ngày nay lầu quạnh ngắm biền dâu
Tôi buồn rưng rức bên lầu vọng
Ai dựng trong lòng cảnh vọng lâu
Lòng xiêu xiêu, hồn nức hương mai
Rạng đông về thức giấc hoa lài
Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
Chẳng biết xa lòng có nhũng ai?
Nhớ bạn tình xa tôi mỉm cười
Nụ cười lạnh lẽo khóc đầu môi
Chân tôi vô ý đưa lên cỏ
Tung khẽ một vài chiếc lá rơi
Cho ta đặt mình trên cánh gió
Để thực hành cho được ý tim yêu
Để rồi đây bao nhiêu lòng biết rõ
Rằng lòng ta là giọt máu đìu hiu
Mọng màu tím đậm của hoàng hôn
Gây bởi ngày xanh thấm rượu hồng
Lẩn với hồn buồn như khói thuốc
Ra về, gặp bạn: Khuya mùa đông