Y Lan – Phạm Hầu
Tôi đi làm bạn với cây kia
Hồn để song song chẳng gọi về
Cây mạnh, tôi xuân, buồn vẫn đắm
Mạnh, buồn ai bảo phải phân chia.
Tôi đi làm bạn với cây kia
Hồn để song song chẳng gọi về
Cây mạnh, tôi xuân, buồn vẫn đắm
Mạnh, buồn ai bảo phải phân chia.
Xưa tiếng người bay rực rỡ lầu
Ngày nay lầu quạnh ngắm biền dâu
Tôi buồn rưng rức bên lầu vọng
Ai dựng trong lòng cảnh vọng lâu
Lòng xiêu xiêu, hồn nức hương mai
Rạng đông về thức giấc hoa lài
Đưa tay ta vẫy ngoài vô tận
Chẳng biết xa lòng có nhũng ai?
Nhớ bạn tình xa tôi mỉm cười
Nụ cười lạnh lẽo khóc đầu môi
Chân tôi vô ý đưa lên cỏ
Tung khẽ một vài chiếc lá rơi
Cho ta đặt mình trên cánh gió
Để thực hành cho được ý tim yêu
Để rồi đây bao nhiêu lòng biết rõ
Rằng lòng ta là giọt máu đìu hiu
Mọng màu tím đậm của hoàng hôn
Gây bởi ngày xanh thấm rượu hồng
Lẩn với hồn buồn như khói thuốc
Ra về, gặp bạn: Khuya mùa đông
Chao ôi! Chết cả lời thơ
Chao ôi! Điếng cả tim thờ quạnh hiu
Gió ôi! Dâng ngọn thuỷ triều
Mau đi rửa sạch tiêu điều dáng thu.
Anh chịu trên đời kiếp khổ đau
Hứng trời sa mạc ở trên đầu
Chỉ mong bên dấu hồn anh để
Em sẽ chôn vào ít hạt châu.
Nhớ là chi? Là chẳng nói ra
Là tìm cao diệu dối lòng ta
Là đi ghé mắt trong hoa cũ
Giữa nắng còn mơ một tối ngà.
Buồn vui sau trước kết thành dây
Ký ức bao năm góp một ngày
Ta muốn đừng nghe lời kể lể
Của màu khăn lụa ở trên tay.