Hối hận – Huy Cận
Quá hiền nên vụng tính,
Tôi đã phá đời tôi
Ðiên rồi, khi vụt tỉnh;
Hạnh phúc đi xa rồi!
Quá hiền nên vụng tính,
Tôi đã phá đời tôi
Ðiên rồi, khi vụt tỉnh;
Hạnh phúc đi xa rồi!
Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn,
Tuổi hai mươi đến, có ai ngờ!
Một hôm trận gió tình yêu lại
Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ.
Chiều thịnh trị: ngày xiêu nhưng nắng phới.
Cây không đi mà tình cũng nghiêng nghiêng:
Cây với người xưa có lẽ láng giềng,
Ðây đó cũng ngẩng đầu lên kiếm Gió.
Không khí vờn xoay, mộng rã tan;
Tưởng như tim đã cũ muôn vàn.
Thâu qua cái ngáp dài vô hạn
Hình ảnh lung lnh vũ trụ tàn.
Gánh xiếc đi qua chỉ một lần,
Bây gìơ có lẽ đã chia tan...
Và nàng cưỡi ngựa đâu rồi nhỉ?
Ngơ ngác chàng trai tự hỏi thầm
Một chiếc linh hồn nhỏ
Mang mang thiên cổ sầu
Những nàng tiên dần chết
Mơ mộng thuở xưa đâu
Khi bóng hoàng hôn phủ núi xa,
Khi niềm mơ tưởng vướng chân, và
Khi cầm không được anh ngồi khóc;
Ấy lúc em tôi đã tới nhà.
Đời măng đang dậy
Tưng bừng muôn nơi...
Mái rừng gió hẩy
Chiều xuân đầy lời.
Biết sao nói năng.
Nhớ chi bâng khuâng.
Cửa the gió rình;
Vườn cau nước dâng.
Nhưng phòng rất vắng, bước giùm nhè nhẹ:
Hồn yên tĩnh, chớ làm hồn quạnh quẽ...
Ði rất êm, bước êm nữa, người ôi!
Với lòng buồn xin nhớ gọi Xa-xôi..