Cái dạ yêu đời – Huy Cận
Cái dạ yêu đời động núi sông
Lòng anh vui hát, má em hồng
Yêu nhau ta nói làm sao hết!
Ngoài nội hoa về phút phút đông.
Cái dạ yêu đời động núi sông
Lòng anh vui hát, má em hồng
Yêu nhau ta nói làm sao hết!
Ngoài nội hoa về phút phút đông.
Cha ông yêu mến thời xưa cũ
Trần trụi đau thương bỗng hoá gần!
Những bước mất đi trong thớ gỗ
Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.
Anh tặng em buổi sáng mai đời
Bước chân quen thuộc, tiếng người lại qua
Mây phồng buồm bạc xa xa
Ngày lên gió mới, lòng ta tặng mình.
Thế giới mông mênh sống chẳng cùng
Cái tài âu cũng chỗ vui chung
Hỡi ai làm đẹp, làm hay đó
Chum lại cùng nhen lửa nấu nung
Bác thợ rèn - Ông thần phép lạ
Ngực để trần hồng nâu ánh lửa
Bác cho tôi đốm lửa ban sơ
Tôi luyện rèn năm tháng thành thơ.
Mắt em anh chẳng dám nhìn lâu
Em đẹp, lòng anh bỗng thấy đau
Mới gặp sao mà như nhớ lại.
Hay dan díu tự kiếp xưa nào ?
Vũ trụ ơi, nôi ấm của người
Đưa ru sao cũng lắm bồi hồi
Tưởng chừng đã hiểu, ta chưa hiểu
Tín hiệu ngầm trong mỗi nhịp nôi.
Chồng chết trận rồi, đến lượt con
Mẹ già cặm cụi sống chon von
Tôi nhìn mẹ, tưởng Bà Trưng hiện
Bà mẹ nghìn năm của nước non
Mừng em hạnh phúc anh ghi lại
Đau khổ người thân buồn tuổi thơ.
Em đã đẹp duyên, thương các mẹ
Các cô, các chị những ngày xưa.
Anh ở nơi em cùng trời cuối đất
Em ở nơi anh cõi thực cõi mơ
Em ở đâu mà hồn anh lẩn quất
Nhớ thương em lòng ngẩn tự bao giờ.