Anh viết bài thơ – Huy Cận
Bát ngát lòng anh giữa trái đời
Hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi
Gió khuya nào biết xuân, hè nữa ?
Em mộng điều chi, miệng thoảng cười.
Bát ngát lòng anh giữa trái đời
Hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi
Gió khuya nào biết xuân, hè nữa ?
Em mộng điều chi, miệng thoảng cười.
Anh thương em anh giắt
Gương trăng vào nón trời
Bốn mùa nghiêng nét mặt
Khi thương nhớ em soi
Xoay xoay bàn gỗ ơi,
Nước mát nhào đất tơi
Anh làm thêm cái đẹp
Chưa có ở trong đời....
Anh mang thầm em đi trăm nơi
Nhớ em, anh tự mỉm môi cười
Là anh, hay chính là em đó ?
Anh sống thầm em ở giữa đời
Em là hương vị của ngày, hương vị của đêm
Hương vị nhựa nồng và trái ngọt
Mà anh hít thở để làm êm đói khát
Của hồn anh nung chảy khát thèm.
Nhưng... khúc quân ca bỗng chốc ngừng
Chiến kỳ vấy máu đắp bình nhung
Phải chăng sông Bạch, tri âu hẹp
Không đủ gươm thần rộng lóe vung?
Hối hận, cay, chua đứng sững bên
Giọng cười mai mỉa buốt qua tim:
Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy
Lửa giận nguôi rồi, than tối đen
Nghe phơi phới khắp năm trời Chính khí
Tiếng Sơn hà vang nhịp khúc Quân ca!
Vì máu thần, Ngươi tưới đã lên hoa
Mùa Vinh hạnh kết khung đời rực rỡ!
Cho hồn đau đến mê si
Trăng bay rớt sáng, lời đi bật lòa
Ta càng víu được mơ hoa
Càng phai thế sự, cành xa nhân tình
Ngựa không thèm nhớ đồng xanh cũ
Ta há mơ gì chút gió quê?
Cờ (đã) tuôn ra bao máu đỏ
Ghi câu non biển: Chết không về!