Hận chinh phu – Hồ Dzếnh
Nhưng... khúc quân ca bỗng chốc ngừng
Chiến kỳ vấy máu đắp bình nhung
Phải chăng sông Bạch, tri âu hẹp
Không đủ gươm thần rộng lóe vung?
Nhưng... khúc quân ca bỗng chốc ngừng
Chiến kỳ vấy máu đắp bình nhung
Phải chăng sông Bạch, tri âu hẹp
Không đủ gươm thần rộng lóe vung?
Hối hận, cay, chua đứng sững bên
Giọng cười mai mỉa buốt qua tim:
Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy
Lửa giận nguôi rồi, than tối đen
Nghe phơi phới khắp năm trời Chính khí
Tiếng Sơn hà vang nhịp khúc Quân ca!
Vì máu thần, Ngươi tưới đã lên hoa
Mùa Vinh hạnh kết khung đời rực rỡ!
Cho hồn đau đến mê si
Trăng bay rớt sáng, lời đi bật lòa
Ta càng víu được mơ hoa
Càng phai thế sự, cành xa nhân tình
Ngựa không thèm nhớ đồng xanh cũ
Ta há mơ gì chút gió quê?
Cờ (đã) tuôn ra bao máu đỏ
Ghi câu non biển: Chết không về!
Non ngây nước tóc, màu da rợn trời
Quan hà, từ nhấp ly bôi
Lòng đau nhớ nước qua người chị dâu
Năm năm mơ hội đèn cầu!...
Non cao nên dáng non buồn
Tuyết sương thắm mãi linh hồn quạnh hiu
Non tuy run rét bao chiều
Vẫn đem cao cả, tiêu điều gởi mây...
Bao giờ cho sáng lều tranh nhỏ
Mẹ Việt Nam mừng nước Việt Nam?
Hay vẫn đau buồn thiên vạn cổ
Những người không biết ánh vinh quang?
Ân phúc cả sẽ tưng bừng, vạn đại
Lòng muôn vàn rào rạt sóng tin yêu
Trang lịch sử từ nay thơm ngát mãi
Tiếng ca thần vang bóng quốc kỳ reo
Ý thiêng choán hết linh hồn
Còn đâu gió nhớ cung buồn mà ca
Lần đầu trước bóng Em xa
Không nghe run trái tim và... rất vui