Mùa xuân mới – Hồ Dzếnh
Người hãy cùng ta dạo cảnh xuân
Yêu nhau cho bõ lúc phong trần
Nhịp đi lên mạnh, hồn ta đẹp
Thơ ý rung mùa vang dưới chân
Người hãy cùng ta dạo cảnh xuân
Yêu nhau cho bõ lúc phong trần
Nhịp đi lên mạnh, hồn ta đẹp
Thơ ý rung mùa vang dưới chân
Mây ơi, nếu tạt về phương Bắc
Chầm chậm cho ta gửi mấy lời...
Từ thuở ly hương ta vẫn nhớ
Nhưng tình... xa lắm, gió mây ơi!
Một trời lộng lẫy vàng son
Máu rơi đêm ấy, hoa còn buổi nay
Mắt nhìn theo tiếng ca bay
Ðất thơm nghe nở những ngày vào Xuân...
Cho Non nước sáng tươi ngày trẻ mãi
Và Giang sơn... Giang sơn thiên vạn đại
Trước khi tàn ta muốn thấy Ngươi vui
Hỡi Vô cùng Yêu dấu - Nước - Ta ơi!
Hoa Xuân đất Việt nghìn thu nở
Gương cũ muôn đi rạng rỡ soi
Uớc nhỏ như xưa mà nũng nịu:
"Coong nà coong mẹ, mẹ coong ơi!..."
Ta toan... giận dỗi xa đời
Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơm!
Nát thân, không nát nỗi hồn
Lẩn trong cái chết vẫn còn cái đau!
Mời em ngồi lại bến sông xanh
Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành
Ta viết lòng ta cho hậu thế
Ðọc hoài không chán: Em và Anh!
Hồn xưa dậy: chim cành động nắng
Lá reo trên hồ lặng lờ trong
Trưa im im đến não nùng
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang...
Cho hai ta được gần nhau
Cho trăng đứng bóng, đôi đầu chung mơ!
Dưới đây anh đếm từng giờ
Nhắm đôi mắt, mộng: lúc đò cặp sông...
Ổ rơm, bác xã thôi nằm
Chân đi guốc thấp, xỏ nhầm guốc cao
Mắt còn líu ríu chiêm bao:
Với cho tao điếu thuốc lào, cu con!