Giở lần trang sách xưa
Nhớ thời áp bức
Giang sơn ơi! lòng Ngươi nguội đau chưa?
Mộng đời Ngươi đã thức?
Cõi trần ai đêm nay ta bơ vơ
Giật mình cảm xúc…
Hận muốn toát ra thơ
Tình tan vào uất ức
Hồn đau run mơ tưởng bóng cờ
Ghi dấu những ngày quốc nhục
Bừng sáng mau lên Xuân
Cho Vinh quang quét sạch dấu phong trần
Cho Non nước sáng tươi ngày trẻ mãi
Và Giang sơn… Giang sơn thiên vạn đại
Trước khi tàn ta muốn thấy Ngươi vui
Hỡi Vô cùng Yêu dấu – Nước – Ta ơi!