Người thơ – Hồ Dzếnh
Chàng trai năm trước vẫn như nay
Vì vẫn lơ mơ suốt cả ngày
Có lẽ tên mình không nhớ nữa
Vẫn tìm khăn mặt vắt trên... tay
Chàng trai năm trước vẫn như nay
Vì vẫn lơ mơ suốt cả ngày
Có lẽ tên mình không nhớ nữa
Vẫn tìm khăn mặt vắt trên... tay
Mà sao người đó ta đây
Tình duyên phảng phất như ngày đã xa
Người về, ta mới nhớ ra
Yêu là thế ấy, mơ là thế thôi
Tình người bướm lại, ong qua
Tình tôi con nước, canh gà hắt hiu
Sầu tôi bờ bến bao nhiêu
Nếu đi em để sắc điều gây nên...
Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp
Rất buồn và rất... rất thanh thanh
Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ?
Em ạ! yêu nhau, chết cũng đành
Em ơi, anh lỡ chuyến đò
Chuyến đò thứ nhất, chuyến đò đời anh
Sông xuân thao thiết màu xanh
Sông xanh xanh quá, lòng anh lại tàn...
Em đi, tất cả mùa hoa thắm
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng... Thời gian lên sắc trắng
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi...
Đôi mắt long lanh cười
- Ôi! đời hôm nay vui
Chim gió đừng mách nhé!
Ta xé thơ đi rồi...
Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp?
Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng!
Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không?
Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết
Lòng không ai cấm mà im
Không dưng bỗng nhớ, không tìm bỗng mong
Nơi tôi còn ít lá lòng
Chiều nay rơi nốt vào trong lá rừng
Gửi em, giấc Mộng đầu mùa
Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương
Anh run, quỳ gối chân giường:
- "Em ơi! Cực lạc, Thiên đường là em!"