Lặng lẽ – Hồ Dzếnh
Tôi vui lòng sống trong im
Hồn nương bóng gió, lời chim đến người
- Yêu là khó nói cho xuôi
Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh?
Tôi vui lòng sống trong im
Hồn nương bóng gió, lời chim đến người
- Yêu là khó nói cho xuôi
Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh?
Em mời anh viết, thì anh viết
Viết đầy trên mảnh giấy trao em
Anh viết những gì anh chẳng biết
Hình như anh viết chuyện chiêm bao...
Bong bóng tàn theo mộng
Nhân duyên dần hết mùa
- Ai như Hiền áo trắng
Loáng thoáng qua hơi mưa?
Buồn Tư Mã, nhớ Chiêu Quân
Nét hoa thấp thoáng, ý thần đê mê
Phút linh cầu mãi không về
Phân vân giấy trắng, chưa nề mực đen...
Chập chờn bướm nửa, hoa đôi
Tình nên chỉ mộng khi đời sẽ thơ
Ước gì bạn mãi là cô
Để duyên hai đứa bao giờ cũng tươi
Một câu ấy nói lên là tuyệt vọng
Cây chính mùa, nhưng lá đã quên xanh
Bướm đương vui nhưng bướm sẽ xa cành
Một câu ấy nói lên là... hết sống!
Chỉ hơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ
Chân đi, đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về
Tôi yêu... nhưng chính là say
Tình quê Nam-Việt bàn tay dịu dàng
Thơ tôi: đê thắm, bướm vàng
Con sông be bé, cái làng xa xa
Họa hoằn phố ghếch cờ lên
Đón xe quan Sứ từ bên tỉnh về...
Rồi ngày, một chuỗi ngày mê
Lại gieo khói chết lên hè thê lương
Óc khách suy tìm cảnh lặng yên
Lạnh lùng quá đỗi của người bên
Mà sao đời khách, tâm tư khách
Không chút thờ ơ giống cảnh trên?