Trong nắng trưa – Hồ Dzếnh
Em đi, tất cả mùa hoa thắm
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng... Thời gian lên sắc trắng
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi...
Em đi, tất cả mùa hoa thắm
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng... Thời gian lên sắc trắng
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi...
Đôi mắt long lanh cười
- Ôi! đời hôm nay vui
Chim gió đừng mách nhé!
Ta xé thơ đi rồi...
Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp?
Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng!
Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không?
Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết
Lòng không ai cấm mà im
Không dưng bỗng nhớ, không tìm bỗng mong
Nơi tôi còn ít lá lòng
Chiều nay rơi nốt vào trong lá rừng
Gửi em, giấc Mộng đầu mùa
Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương
Anh run, quỳ gối chân giường:
- "Em ơi! Cực lạc, Thiên đường là em!"
Tôi vui lòng sống trong im
Hồn nương bóng gió, lời chim đến người
- Yêu là khó nói cho xuôi
Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh?
Em mời anh viết, thì anh viết
Viết đầy trên mảnh giấy trao em
Anh viết những gì anh chẳng biết
Hình như anh viết chuyện chiêm bao...
Bong bóng tàn theo mộng
Nhân duyên dần hết mùa
- Ai như Hiền áo trắng
Loáng thoáng qua hơi mưa?
Buồn Tư Mã, nhớ Chiêu Quân
Nét hoa thấp thoáng, ý thần đê mê
Phút linh cầu mãi không về
Phân vân giấy trắng, chưa nề mực đen...
Chập chờn bướm nửa, hoa đôi
Tình nên chỉ mộng khi đời sẽ thơ
Ước gì bạn mãi là cô
Để duyên hai đứa bao giờ cũng tươi