Giữ gìn – Hồ Dzếnh
Một câu ấy nói lên là tuyệt vọng
Cây chính mùa, nhưng lá đã quên xanh
Bướm đương vui nhưng bướm sẽ xa cành
Một câu ấy nói lên là... hết sống!
Một câu ấy nói lên là tuyệt vọng
Cây chính mùa, nhưng lá đã quên xanh
Bướm đương vui nhưng bướm sẽ xa cành
Một câu ấy nói lên là... hết sống!
Chỉ hơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ
Chân đi, đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về
Tôi yêu... nhưng chính là say
Tình quê Nam-Việt bàn tay dịu dàng
Thơ tôi: đê thắm, bướm vàng
Con sông be bé, cái làng xa xa
Họa hoằn phố ghếch cờ lên
Đón xe quan Sứ từ bên tỉnh về...
Rồi ngày, một chuỗi ngày mê
Lại gieo khói chết lên hè thê lương
Óc khách suy tìm cảnh lặng yên
Lạnh lùng quá đỗi của người bên
Mà sao đời khách, tâm tư khách
Không chút thờ ơ giống cảnh trên?
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...
Tôi đi lại mãi chốn này
Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang
Dưới chân, mỏi lối thu vàng
Tình xa lăm lắm, tôi càng muốn yêu
Đời lành: nắng nhạt mưa thưa
Sầu hôm nối sáng, buồn trưa tiếp chiều
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn
Hai mùa gặp gỡ
Chim nhỏ lên cây
Tôi chắp hai tay
Xin trời thắm mãi...
Chân cầu cắm giữ ngày ly biệt
Mây nước vô tình, lãnh đạm trôi...
Nước chảy mây tan, tình bất diệt
Tình theo bước khách bốn phương trời