Trở lại – Hồ Dzếnh
Con người tôi gọi bằng Em
Nhớ tôi nhưng cũng thành duyên lâu rồi
Mộng tàn, nước chảy, mây trôi
Tôi lui hồn lại nhưng đời đã xa
Con người tôi gọi bằng Em
Nhớ tôi nhưng cũng thành duyên lâu rồi
Mộng tàn, nước chảy, mây trôi
Tôi lui hồn lại nhưng đời đã xa
Nghìn thu hội lại một chiều
Buồn hơn nhớ, nhẹ hơn điều trông mong
Có tơ giăng mối hai lòng
Có muôn quan gió luồn trong một người
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ
Chất trong hồn chiều nay?
Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi
Em sẽ đi và ta sẽ đi
Mai này ta chết giữa chia ly...
- Mây Nam nếu lạc về phương Bắc
Xin nhớ đời thơ chẳng nghĩa gì
"Hoa lưu động khẩu ưng trường tại
Thuỷ đáo nhân gian định bất hồi"
Hoa thơm cửa động còn thơm mãi
Nước chảy vòng trần luống chảy xuôi...
Chỉ tiếc đầu xanh một mái
Từng thơm trang sách năm xưa
Nay bỗng vắng niềm ưu ái
Hồn thơ chợt thấy hoang vu!
Xe đi, tiếng rộn qua chiều,
Lửa thôn thấp thoáng mái lều ngẩn ngơ.
Mênh mông xanh thắm phai tờ
Chân đi vương vấn, lời thơ ngậm ngùi...
Sáng nay Hà Nội giao mùa,
Hồ Thu. Tóc liễu. Tháp Rùa lung linh.
Nước non đây nghĩa đây tình,
Đọc thơ em sẽ thấy mình trong thơ.
Thu xa bằng gió bằng mây,
Không gian thở nhẹ buồn vâu chìm chìm...
Lòng không ai cấm mà im,
Không dưng bỗng nhớ, không chìm bỗng mong.