Em lấy chồng – Hàn Mạc Tử
Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ.
Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ.
Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành
Người nói duyên em đã muộn màng
Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang
Nhưng xuân em chín từ năm ngoái
Há hải vì em áo nối quàng.
Vô tình để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em
Độ ấy xuân về em lớn lên
Thấy anh em đã biết làm duyên
Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi
Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng
Em xa quá, biết làm sao nhắn với
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên
Hay đã chết như tình anh đã chết?
Được diễm phúc yên vui nơi điện ngọc,
Tiên nữ đừng sa xuống chốn trần gian.
Tìm hồn ta quằn quại giữa lầm than,
Để trở lại những ngày đầy huyết lệ!
Nhưng tội nghiệp, trên trời đôi nhạn lạc,
Cứ yêu nhau đừng tưởng đến ngày mai.
Dẫu có lúc em mơ vui thú khác,
Anh cũng mừng đã được em yêu rồi.
Tôi thương em không cần phải so đo
Vì trinh tiết há bằng hương vạn đại?
Không dò xét mặc cho lòng giả dối
Tôi cười thầm tình ái dại vô song....
Trên cung bực hãm mau niềm ngọc kể,
Với lòng ngưng hết cả thanh âm,
Cho lửng lơ chới với điệu phong cầm,
Cho tôi bớt bồi hồi trong một phút.