Khách qua đường và cô bán trầu – Hàn Mạc Tử
Ở đây có sẵn trầu tươi
Em têm một miếng em mời anh đi
Rồi ra duyên thắm lâu dài
Trăm năm ghi lấy những lời ngây thơ.
Ở đây có sẵn trầu tươi
Em têm một miếng em mời anh đi
Rồi ra duyên thắm lâu dài
Trăm năm ghi lấy những lời ngây thơ.
Trướng chấu chi nên đêm tịch mịch
Bình minh cố đợi khách anh hào
Nhắn nhe chú mán anh mường biết
Thấy quế rừng xanh chớ ước ao
Hồn đã lạnh hình như hồn ớn lạnh
Không buồn về với thể xác đêm nay.
Và run lên như một nhịp cuồng say,
Hồn muốn chết nhưng mà không chết được!
Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng,
Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương.
Nhưng khốn nỗi xác ta đành câm tiếng,
Hồn đi rồi, không nhập xác thê lương.
Bảy chữ tám nghề thêm mệt não
Năm lừa mười lọc tiếc cho công.
Lầu xanh quyết chí gieo cầu hả?
Có Tú Xơn kia kết giải đồng!
Đừng chôn ta mê man trong hỗn trận.
Ma thiêng hỡi! Giấu đi tia hốt hoảng,
Để ta cam trơ trẽn với số phần,
Để ta cam trơ trẽn phận Phong Trần...
Tuy không quen biết bao giờ,
Mà trong thanh khí hững hờ sao đang.
Ra chi chọn đá thử vàng,
Ở trong thiên hạ ngang tàng mấy ai.
Ăn thử còn e, thôi chị nhé!
Nói ra không tiện đó em nề!
Tấm lòng trong sạch mà như thế
Chưa nếm, nhưng mình đã biết khê.
Ra đường chúng tưởng tình ông cháu
Đóng cửa ai ngờ thú nguyệt hoa
Duyên nợ thày nay mà cũng ngộ
Ai đời con gái lấy ông tra (già)
Được tin em sắp lấy chồng
Anh cười đã lắm, anh buồn cũng ghê.
Em ơi, em nuốt lời thề
Anh lầm anh tưởng gái quê thật thà.