Vẩn vơ… – Hàn Mạc Tử
Vẩn vơ, chỉ đứng bên ngoài trông vô
Trong rèm thấp thoáng gái tơ
Nửa toan giấu kín nửa vờ phô ra,
Mơ màng một ánh hương qua
Vẩn vơ, chỉ đứng bên ngoài trông vô
Trong rèm thấp thoáng gái tơ
Nửa toan giấu kín nửa vờ phô ra,
Mơ màng một ánh hương qua
Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng...
Ngồi thừ trước án để chiêm bao.
Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,
Lẩm bẩm: "Em ơi, khổ thế nào"!
Người sao như tỉnh lại như say
Xác rác, xơ rơ, cái mặt mày
Ưng sống với đời "thi sĩ" mãi
Cho nên quần áo chẳng buồn thay.
Hai mươi mốt tuổi, tuổi như hoa
Tác hãy còn non, tứ đã già
Hẹn với xuân xanh chơi cái đã
Làm trai cho biết mặt sơn hà
Ngân nga tiếng chuông vàng
Đưa lại bến Hương giang
Làn sóng rung rinh động
Bồi hồi tâm nữ lang
Lớp lớp ngựa xe qua
Tàu Tây với lại Chà
Ô kìa con "đĩ thúi"
Bao tóc bỏ đuôi gà...!
Thời gian theo nước trôi đi mãi
Để mặc trên bờ cái én bay
Tà áo buông theo chiều gió lướt
Ngẩn ngơ, Nàng đứng trông trời mây...
Hoa tay tưởng khá đem đi mét
Đắc ý rằng hay mới chạy khoe
Bảy bước thành thơ tài tử lắm
Dai như giẻ rách có ai dè
Biết tìm đâu ra muôn vàn thanh sắc
Những tên hoa đằm thắm phổ quần phương
Cho tôi tìm lại nghĩa của mến thương:
Là nói tớt hay nghĩa là khóc ngất....
Dãy núi nằm trơ tuồng lật đật,
Ngành cây chết đứng khéo bôn ba...
Một toà cổ miếu trong lùm khói...
Còi rúc vang lên sắp tới ga.