Trưa – Đoàn Văn Cừ
Khói trắng vờn trên những ngọn tre
Tiếng gà xa tít vẳng đưa về
Đường trưa nắng gắt, trời xanh biếc
Một bóng người đương lặng lẽ đi
Khói trắng vờn trên những ngọn tre
Tiếng gà xa tít vẳng đưa về
Đường trưa nắng gắt, trời xanh biếc
Một bóng người đương lặng lẽ đi
Từ trống canh năm khói toả mù
Tiếng gà, tiếng chó, tiếng chim gù
Tiếng bồ đổ thóc trên sân nắng
Tiếng giã chày chân tiếng cối ù
Người trong xóm hiền lành và chất phác
Họ không biết lọc lừa và đơn bạc
Gió thông lùa khung ngực những mùi thơm
Nước giếng soi trong vắt mảnh tâm hồn
Gạo ních vào chum, trấu đổ bồ
Cám lồng đầy ró lợn ăn no
Xong mùa, mỏ hái treo từng chuỗi
Phản tối người chen, tiếng ngáy khò
Trời biếc long lanh nắng dội tràn
Đường trưa cát nóng bỏng da chân
Hàng người gánh lúa vào trong xóm
Dưới mặt trời hôm bốc đỏ dần
Tháng chạp đương kỳ đổ ải khô
Chỗ gieo xỏ cuốc chỗ phang vồ
Ruộng hôm nước chảy vào như suối
Bọt trắng phơi quanh các mặt bờ
Cảnh nhà dẫu túng vẫn êm đềm
Ngày khó nhọc nhưng tối ngủ yên
Mái rạ trăng vàng, lơ lửng bóng
Vòi cau mưa chảy nước bên hiên
Thóc lèn đầy ró xếp buồng trong
Vài chuỗi tiền chinh bỏ ấm đồng
Chỗ ngủ tuỳ theo mùa nóng lạnh
Giường khung mùa hạ, ổ mùa đông
Con trẻ chăn trâu khắp cánh đồng
Chiều về gánh cỏ hát vang sông
Mỗi mùa chúng được dăm thùng thóc
Cặp áo quần nâu chủ trả công
Cứ thế, làng tôi tháng lại năm
Sống bên ruộng lúa, cạnh ao đầm
Đời như mặt nước ao tù lắng
Gió lạ không hề thổi gợn tăm