Tình yêu hoài lạ lùng – Nguyễn Tất Nhiên
Nỗi tự kiêu tôi
Chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan
Ban mai trời thổi gió
Mọi người làm sao thấu hiểu
Nỗi tự kiêu tôi
Chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan
Ban mai trời thổi gió
Mọi người làm sao thấu hiểu
Tình mới lớn phải không em rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ
Tôi không đủ kiên nhẫn đọc hết cuốn truyện dài
Vì truyện dài không thể đọc vội vã
Người chắc cũng không đủ kiên nhẫn yêu tôi
Vì tôi còn dễ chán hơn truyện dài
Bàn tay em,
Bàn tay nhỏ nhắn
Xé tình nhau, không, xé vụn đời anh!
Bàn tay em,
Từ anh cất bước chinh nhân
Nàng làm thiếu phụ thương con xót chồng
Một mùa đông... chín mùa đông
Biên khu cách trở hơn... đồng giấy xanh
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta oặn mình trong những khổ tâm riêng
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Đời buồn hiu như lá rụng, ban đêm
Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng
Chiều em đi hai hàng bính tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta?
Trời mưa, không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu!
Tình yêu, không đáng lắm
Nhưng đủ làm... tiêu nhau!
Tình mới lớn, phải không em, rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mãi, dĩ nhiên làm lạ