Lần cuối – Nguyễn Tất Nhiên
Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng
Nên cơn vui thường kéo theo cực hình
Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình
Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội
Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng
Nên cơn vui thường kéo theo cực hình
Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình
Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội
Thức dậy, trầm ngâm cùng sự sống
Mặt trời bình thản nắng trong veo
Cánh hoa cúc mỏng môi em mỏng
Sao lại nguyên nhân lượng thuỷ triều?
Khi không tình não nùng buồn
Gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung
Gót chân ai nhẹ vô cùng
Dẫm trên xác lá tôi từng tiếng kêu
Dán con tem hình đôi chim và trái tim
Em nhận thư chắc sẽ cười anh quê một cục!
Nhằm nhò chi một cục quê thêm
Khi trước đó bị cho quê hàng mấy chục…
Này em, đôi mắt bâng khuâng nắng
Có chở đời anh lên ngát xanh?
Này em đôi má tiền duyên dáng
Có lúm giùm anh một mối tình?
Hai năm tình lận đận
Hai đứa cùng xanh xao
Mùa đông, hai đứa lạnh
Cùng thở dài như nhau
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời
Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt
Nên hót điệu khàn khàn thống thiết
Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi?
Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
Tóc “demi-garçon”
Chiều vui thương đón gió
Có thương thầm anh không?
Quê hương gốc tích ngàn năm
Sao nhìn gia phả... ôi! toàn câu kinh?
Ông tôi đi lính triều đình
Giáo gươm thất thủ nơi thành quách xưa