Trên bãi biển – Lưu Trọng Lư
Thừa lương khách đã vắng,
Trời nước mênh mông
Duy còn bốn mắt nhìn nhau: lặng
Trên cát vô tình vạch chữ "Vân"
Thừa lương khách đã vắng,
Trời nước mênh mông
Duy còn bốn mắt nhìn nhau: lặng
Trên cát vô tình vạch chữ "Vân"
Đã trong tư thế nghê kình
Dám cầm gương, tự sửa mình trước gương
Lại vì hai tiếng "yêu thương"
Gian nan trăm trận phá đường mà lên
Từ chiến địa trở về
Ngủ một đêm Đèo gió
Trăng như vừng gương nhỏ
Trên tay em gái sàn
Đến kinh đô Ấn Độ được nghỉ ở một lầu cao.
Nằm giữa nhung lụa nghe tiếng vạc sương.
Không sao ngủ được, dậy ghi vội mấy câu
Một chiều ấn Độ dương
Còn bao nhiêu thu nữa, đi về?
Một cánh thu rơi, tai lắng nghe!
Những "trận mưa dài" lòng quá thuộc
Thương sao từng đóa rụng bên hè!
Đôi hài nhè nhẹ bước ra
Màn đêm cuốn lại, mặt hoa rạng dần
Mừng sương tan, khướu hót gần
Rừng xa thông vút điệu đàn hoà âm
Nghìn tay, nghìn mắt không thấy nổi
Khi cuộc đời một cõi hư không
Bòng bòng bòng, bống bòng bông
Máu chảy chẳng từ ruột, gọi sao được bống?
Áo khoác nửa vai khoe bụng phệ
Miệng toác ra, cái rốn cũng cười
Giá mỡ đang lên, "xẻo" bán tẹo
Lim dim con mắt, hé nhìn đời.
Còn ông này toàn thân áo toạc
Để lộ mười cái xương sườn
Cái đói ngàn năm không muốn giấu
Khát vọng ngàn năm - một kiếp người.
Vừa học "bình dân"
O đi tiếp tế
Dáng người mảnh dẻ
Chân bước thoắt mau