Nhật kí nửa nằm nửa ngồi: Viết – Lưu Trọng Lư
Cái gậy anh cho ai rồi
Từ hồi phố mình thành phố chợ
Không còn nghe chim Văn Miếu hót em ơi
Mà sao vẫn chát tai từ ngày xa đạn bom từng hồi nổ
Cái gậy anh cho ai rồi
Từ hồi phố mình thành phố chợ
Không còn nghe chim Văn Miếu hót em ơi
Mà sao vẫn chát tai từ ngày xa đạn bom từng hồi nổ
Thổ Ngoạ hay Thuận Bài?
Minh Cầm hay Cảnh Hoá?
Trên giường bệnh xá
Máu vẫn đầm đìa
Ước gì ta có ngựa say
Con sông bên ấy, bên này của ta
Trời cao, bến lặng, bờ xa...
Lao đao gió sậy, la đà dặm trăng.
Tôi nào mơ nhà cao cửa rộng
Chỉ xin dăm thước đất
Mần cái ao nhỏ
Đêm nằm nghe con mè con trắm chơi trăng
Vì cánh hoa trong mưa buồn chớm nở
Anh nguyện xin làm gió bên đường
Lang thang bờ biển cả yêu thương
Đến bên nhau chia nỗi buồn cay đắng.
Mặt soi trên bóng láng đôi giày
Đi về sớm tối chiếc ô này
Chỉ biết cho mình, lo lót ổ
Quỷ cướp mất hồn, mày có hay?
Anh con bảo: thằng Nông tồ
Nấu nồi cơm chưa chín đã đòi đi bộ đội.
Sáu lần con xin đi, sáu lần chưa đủ tuổi
Mà sáng sáng con vẫn nhảy xà ngang
Chao ôi, phượng đỏ ngập trời
Tiếng ai như tiếng gọi "đò ơi!"
Đò về Mĩ Lợi,
Đò tới Qui Lai
Bữa cơm ngày nho nhỏ chợ chiều
Mùa sen, em đem về mấy đoá
"Nhớ gọi em nghe! Giờ hoa nở"
Sáng ra, sen rụng khắp nhà
Hỡi em khăn đỏ bao nhiêu tuổi
Rằng em vừa đúng tuổi lên mười.
Hỏi ông tóc bạc bao nhiêu tuổi
Rằng: lão trời cho đúng tám mươi.