Núi chập chùng cao nước uốn quanh,
Bãi dâu ngăn ngắt giải màu xanh.
Nhìn xa non nước chiều thu vắng,
Một mảnh tình riêng với một mình.

Ta nhớ nàng Thơ xưa mến yêu,
Chiều xuân đủng đỉnh cáng yêu kiều.
Trao hồn man mác tình non nước,
Những vận thơ vàng phơi phới gieo.

Nào buổi Đèo Ngang bóng xế tà,
Hoàng hôn theo mỏi cánh chim xa.
Thăng Long dừng bước trông hoài cổ,
Trấn Võ trầm bay trước Phật tòa.

Non nước giờ đây dậy ý thơ,
Mà người non nước gió sương mờ.
Ta nhìn xa vắng còn như thấy,
Đủng đỉnh nàng đi chiếc cáng thơ.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận