Vườn dừa – Bàng Bá Lân
Ở đây dừa mọc liền chen
Đổ muôn bóng rợp đầu hiên cuối hè.
Chân thành một tấm tình quê
Sớm chiều đon đả đi về đón đưa...
Ở đây dừa mọc liền chen
Đổ muôn bóng rợp đầu hiên cuối hè.
Chân thành một tấm tình quê
Sớm chiều đon đả đi về đón đưa...
Thời gian dừng bước trên đồng vắng;
Lá ngập ngừng sa nhẹ lướt ao.
Như mơ đường khói lên trời nắng;
Trường học làng kia tiếng trống vào.
Lòng rối như là cỏ rối bong,
Tương tư! Trải vắng rộng hơn đồng,
Em ơi, vui thú phồn hoa mãi
Có biết đồng quê đang nhớ mong?
Ðồng bào Nam Việt ta ơi!
Tôi yêu cặp mắt làn môi thiệt thà.
Nước non vẫn nước non nhà,
Bắc Nam xa mấy vẫn là anh em!
Từ ấy trên đường loang loáng mưa,
Tìm hoài, đâu thấy gót chân xưa.
Đường mưa bao gót chân mưa bước
Gợi mãi tình yêu buổi dại khờ!
Tình quê hương vời vợi
Hồn dân tộc mang mang...
Bao giờ nối lại giang san
Mà nghe tiếng võng mơ màng đó đây.
Ta giống làng khuya, em giống trăng;
Làng buông diều sáo tới cung Hằng.
Làng kia còn có diều xe mối,
Ta gối tình yêu chẳng nói năng!
Diều ai gọi gió véo von.
Cành xoan đùa ánh trăng suông dịu dàng
Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô lại múc trăng vàng đổ đi?
Hơi thở nóng luồn qua khe liếp
Làm rùng mình mấy chiếc diềm sô.
Bụi nằm lâu chán xà nhà
Nhẹ nhàng rơi phủ bàn thờ buồn thiu...
Và thi sĩ, ôi, mối tình vạn kỷ
Là con người không tuổi sống say mê
Kìa em nghe!
- vang vọng mỹ nhân hề!!!