Chiều ấy, mưa rào ở xóm Đông,
Cho người ủ dột đứng bên song.
Xa nhìn đắm đuối tìm trong gió…
Chỉ thấy màn mưa trắng ngập đồng.
Ai biết mưa rơi nói những gì?
Lá buồn gieo lệ, khóc lâm ly.
Lòng bâng khuâng quá, xôn xao nhớ
Cả một tình yêu buổi ấu thì.
Buổi một nàng qua dưới mái hiên,
Đường mưa in một gót chân tiên.
Ta nhìn theo bước đi ren rén,
Bỗng cả lòng yêu náo nức liền.
Từ ấy trên đường loang loáng mưa,
Tìm hoài, đâu thấy gót chân xưa.
Đường mưa bao gót chân mưa bước
Gợi mãi tình yêu buổi dại khờ!