Nửa đêm anh thức dậy bàng hoàng
Nửa vì xuất huyết, nửa vì thương
Thương con, thương vợ, và thương bạn
Và tiếc đời, ôi! nếu dở dang…

Vậy đó em ơi, thường chẳng nói
Tình thương để đó, nói năng chi!
Nhưng khi lâm nạn tâm hồn vói
Mới thấy ân tình nặng thế ni…

Còn tiếc đời, ôi! tiếc lắm, em!
Tiếc mà muốn dậy nửa chừng đêm
Kêu to một tiếng rồi ôm hết
Sự sống trên đời vô trái tim

Anh hoãn làm thơ để máu cầm
Máu ơi, ở lại! chớ ra dầm
Máu là thế giới trong ta đó
Chớ để ta nằm với lặng câm.

Yêu mãi, yêu rồi, đâu hết yêu
Cuộc đời như miếng đất phì nhiêu
Trồng bao nhiêu vụ còn tươi tốt
Hạt gặt xong rồi, hạt lại gieo;

Rồi một ngày kia giã cõi này
Xin cho gieo hết hạt trong tay
Chứ tay còn nắm chưa vơi hạt
Mà phải ra vế cực lắm thay!

Viết tại bệnh viện Việt Xô
11.1974

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (1 votes, trung bình: 5,00/5)
Loading...

Để lại một bình luận