Hôm xưa ta đứng bên hồ Kiếm
Quanh ta rộn rịp biết bao người
Mà ta chỉ thấy người hôm ấy
In giữa không gian một nụ cười
… Dang tay ta đón nàng vào dạ
Giật mình ẵm phải cái không gian
Dưới nước lâu đài tan vỡ cả
Bên bờ trơ lại giấc mơ tàn
Anh ạ, nàng không còn đấy nữa
Dưới nước sau cây chẳng thấy nàng
Không biết ta mơ hay ta tỉnh
Cảnh trời hôm ấy mờ mờ sương
Nàng với ta chỉ có thế thôi
Theo dõi tơ duyên bốn góc trời
Lúc mộng nhìn nhau cười ngặt nghẽo
Mộng tan trên gối: lệ hoen rơi