1.
Năm năm trời… ta làm tên quái đản
Cầu danh trên nước mắt của người tình
Năm năm trời có nhục có vinh
Có chua, chát, ngọt, bùi, cay, đắng…
Có hai mái đầu chia nhau thù oán
Có thằng ta trút nạn xuốn vai em!
Năm năm trời… có một tên Duyên
Ta ca tụng, rồi chính ta bôi lọ
Tình ta đẹp nhưng tính ta còn nít nhỏ
Nên lỗi lầm đã đục màu sông
Nếu em còn thương mến tuổi mười lăm
Xin nuốt hận mỉm môi cười xí xóa
Hồn ta đẹp nhưng đời ta thảm quá
Nên tị hiềm nhen nhúm giữa ngây thơ
Nếu em còn chút đỉnh mộng mơ
Xin rộng lượng thứ dung người lỡ dại!
Năm năm trời… ta là tên chiến bại
Tìm mưu thâm hạ thủ đê hèn
Và lần nào ta lén lút đâm em
Bằng những ngọn dao mù lòng quáng dạ
Duyên oằn oại cũng là Duyên sáng giá
Bởi trước đây ta đã tự đâm mình!
Năm năm trời… đeo đuổi hư danh
Ta mấy kiếp vẫn là ta mắc nợ
Mình hậu thế cách chi mà gặp gỡ
Bởi vì ta không dễ được đầu thai!
Nếu được đầu thai, không dễ được làm người!
(Dù chỉ làm người trên đất… mọi!)
2.
Ta háo thắng nên tưởng mình cứng cỏi
Tưởng đâu mình can đảm giết tình yêu
Tưởng đâu mình Quan Đế tuyệt đường siêu
Giờ ngã ngựa, tiểu nhân như… Tào Tháo
Ta háo thắng nên thành người trâng tráo
Bị đời khinh lại giở giọng khinh đời!
Kỷ niệm đầu thơm ngát cả đôi môi
Ta nông nổi đưa tay cầm chén máu!
3.
Năm năm trời… có tình giông nghĩa bão
Có con sông chờ cuốn kẻ quên bờ
Có trăm ngàn cánh lá trúc đào khô
Rơi rụng trước sân nhà em thổn thức
Duyên kiêu hãnh cũng là Duyên chết giấc!
Sau năm năm… hồn chắc cũng lạnh mồ (?)
Ta ngày nay, tạ lỗi một bài thơ
Em hãy ráng thuộc lòng… cho trẻ lại!