Gió lọt phòng không
Tạt hơi đông
Lạnh như đồng
Ngồi mơ tưởng
Ngày xưa phất phưởng
Dấy động tơ lòng…
Trải đã mấy trăng
Hỡi nhện giăng
Với rêu lan
Tấm vách cũ
Từ khi người chủ
Một giấc lặng trang.
Tan nát vóc xưa
dưới mồ mưa
sương phủ dập!…
Đến hồn nàng
Thôi cũng bặt đàng
Biết sao được gặp!…
Hò hẹn kiếp sau
lại tìm nhau.
Có đặng nào?
Dầu có tin
nàng sẽ tái sinh
ở vũ trụ nào?
*
Thôi duyên có bấy
nhiêu ngần ấy!…
Hoa để tàn
trong trương sách
hơi lây lách
Như thấm từ hàng;
Nàng tựa đoá hoa
mà người ta
là quyển sách
lật nửa chừng
từ mỗi tờ, bừng
hương lên bay tách…
*
Gió lọt phòng không
tạt hơi đông
lạnh như đồng
Ngồi tơ tưởng
Tình xưa phất phưởng
Ấm dịu cõi lòng…