Em đương thêu bên cửa,
Mơn mởn trăm vẻ xinh.
Anh ghé đến ngồi cạnh
Vuốt ghẹo làn tóc anh.
Giật tay, em sẽ trách:
“Cho Hà thêu đi anh!”
Không nghe anh cứ nghịch.
Em bực, nắm tay anh:
“Vì tội đã trêu Hà
“Kết án tay phải giữ:
“Bao giờ biết hối lỗi
“Hứa chừa đi thì tha.”
– “Không, chả chừa đâu, em
“Vì em đẹp lắm đấy.
“Muốn em giữ suốt đời
“Để ngồi cạnh em mãi.