Trăng khuya – Lưu Kỳ Linh
Trăng khuya xao xác trăng cành liễu Âm điệu u huyền quyện gót hương Không biết còn mơ hay chửa mộng Bài thơ thấp thoáng nở bên giường
Trăng khuya xao xác trăng cành liễu Âm điệu u huyền quyện gót hương Không biết còn mơ hay chửa mộng Bài thơ thấp thoáng nở bên giường
Niệm năm điều niệm miệng Nam mô Rực đỏ trời Nam hận cố đô Xe sắt nghiền tan xương Phật tử Sông Hương trào máu thuở nào khô?!
Gờn gợn song ngoài mái tóc thương Lòng xa xa nhớ một chiều sương Năm nào kiếp trước ta là gió Lạc lối vườn hương, hương những hương
Trăng thức ba canh mấy nhịp cầu Linh lung trời nước chiếc thuyền câu Bay ngang âm điệu rừng hương biếc Gió tắt trong lòng nhạc biết đâu!...
Thiên hạ làm chi nữa hỡi ơi! Xôn xao giữa chợ Tết vui cười Nhớ quê, thơ đọc càng thêm thắm Hận nước hoa nhìn chẳng thấy tươi
Hãy bước lui ra để khát thèm Để lòng ngấm vị với mơ êm Nay mai chồn mỏi anh leo hái Hái quả cam tơ đã chín mềm
Cùng cha mẹ nối dây cầm sắt Riêng một trời vui thú cỏ cây Xa ngắm Cô Phong ngoài biển động Thần tiên thấp thoáng bóng đâu đây
Chốc đã bao thu Người lẩn bóng
Những ngày yêu cũ lớp sương che
Trong lòng hôm ấy còn rung động
Mỗi độ trên cành nhạt tiếng ve
Xuân đến vì ai, ai biết xuân
Bao nhiêu xuân đến, bấy nhiêu lần
Hỏi thăm trong mộng người quê cũ
Có thấy hoa đào rụng đỏ sân?...