Con bướm trắng – Lưu Kỳ Linh
Bao nhiêu thơm đẹp của hoa xuân
Bướm đã ôm ghì ở dưới chân
Từ sáng đến chiều thơ thẩn mãi
Lúc bay, lúc đậu, lúc xa gần...
Bao nhiêu thơm đẹp của hoa xuân
Bướm đã ôm ghì ở dưới chân
Từ sáng đến chiều thơ thẩn mãi
Lúc bay, lúc đậu, lúc xa gần...
Muộn màng thu nở một cành hoa.
Còn một chiều nay hoa với ta.
Muốn tặng người yêu, không nỡ hái;
Bóng vàng như đã rụng non xa...
Biền biệt bóng cà sa
Nam mô a di đà
Mộng ngàn chưa trở lại
Sóng lạnh ánh trăng tà
Còn đây năm cũ vết thương lòng
Ghi lấy tình em chẳng thuỷ chung
Một phút lòng em mơ bạn mới
Yêu anh sau nữa cũng bằng không!
Ðám ma kéo lê thê trong lòng tôi lạnh giá,
Ðêm chôn đi những kỷ niệm lâu rồi,
Ðám ma đi trong mưa phùn thê thảm quá,
Ði hàng ngày chưa thấy huyệt lòng tôi.
Nhưng tháng, năm qua, vẫn thế thôi!
Ước mơ tàn lửa với thân đời,
Tiết trinh bán hết cho sương gió,
Làm điếm hai mươi tám tuổi trời!
Này trông đồi núi ngẩn ngơ thương
Buồn đã lây sang ý nụ hường
Ấy lúc đầy vơi lòng tưởng nhớ
Mùa xuân! Mùa xuân! Ôi mùi hương
Than ôi lan Bạch âu
Hay thài lài, ai biết
Chất cỏ và chất lan
Lẽ đâu - không khác biệt?
Đông xám lại chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong lòng mộ tối