Sao em lại như thế – Xuân Diệu
Khi mắt em êm nhìn
Chiếu muôn nghìn thân thiết,
Anh muốn làm muôn việc
Nâng cả cuộc đời lên...
Khi mắt em êm nhìn
Chiếu muôn nghìn thân thiết,
Anh muốn làm muôn việc
Nâng cả cuộc đời lên...
Vũ trụ là chốn anh được gặp em
Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại.
Em ơi! Em đã mở cho anh
Cánh cửa vô cùng xin chớ bao giờ khép lại.
Dù cho ngày tháng trôi qua,
Mến yêu không thể thành ra hôm nào.
Nắng mưa lớp lớp khơi trào
Trăm sông nghìn suối đổ vào lòng anh!
Đêm sắp đến rồi, sương sắp che,
Thăm em, anh lại phải ra về.
Muôn trùng anh chở em vô tận
Trong mắt anh nhìn, tai anh nghe.
Cái dằm xuyên giữa đôi ta
Còn hơn đau đớn thịt da mấy lần.
Vết thương trong cõi tinh thần
Đã đau một lúc, lại dần dần đau.
Vô biên là của đất trời,
Chờ vô biên của con người tạo ra.
Dẫu rằng hữu hạn đôi ta,
Yêu đương một thuở thành ca muôn đời.
Em ơi! Trời đất bao la
Mượn trong vũ trụ làm nhà anh, em;
Tình yêu - dấu đã như in,
Dù hoa, cỏ, đá, lòng quên được nào!
Muốn cầm hương quí, đợi em anh,
Anh cất hoa hương giữa ái tình.
Muôn vạn hương triều thơm tựa biển,
Em về trở lại giữa hồn anh.
Mới vừa sương chiếu trên cây,
Đã tràn hạnh phúc chiều nay em về.
Giản đơn một bước chân đi
Khiến cho vũ trụ cũng vì ta ngân...
Nhớ người, thương mặt nhớ thêm;
Chiều trong vắt chuyển thành đêm mịn màng,
Sang mai, lại đến chiều vàng;
Xuân đầy mặt đất, thu ngang bức rèm.