Phút giây – Tố Hữu
Phút giây... Thơ chuyện với mình
Trông ra mây nước bồng bền Hồ Tây
Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ám sao, rạo rực chim bay... Lên đường!
Phút giây... Thơ chuyện với mình
Trông ra mây nước bồng bền Hồ Tây
Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ám sao, rạo rực chim bay... Lên đường!
Hoàng cung, thôi đã rêu dày
Ngẩn ngơ thần tượng còn say thủa nào?
Tươi rồi cuộc sống thanh tao
Bát cơm hến cũng ngọt ngào lòng ta.
Xin dâng lên Bác một mùa hoa
Cả nước, anh em đẹp một nhà
Như khối hoa cương và cẩm thạch
Ngàn năm quanh Bác, bản hoà ca...
Chúng con sẽ gấp trăm lần mạnh
Đứng gác biển trời tươi mát màu lam.
Bởi có Bác, từ nơi đây ra đi tìm đường kách mệnh.
Cho chúng con nay được trở về, vĩnh viễn Việt Nam!
Gióng đã gieo cho mùa gặt mới
Cái vui cứ nở tự lòng đời
Trường Sơn đã mở đường đi tới
Đường của ta đi, đến mọi người...
Dốc quanh sườn núi mưa trơn
Tưởng miền Nam đó, chập chờn hôm mai.
Đường đi... hay giấc mơ dài?
Nước non ngàn dặm nên bài thơ quê.
Ta lại về ta, những đứa con
Máu hoà trong máu, đỏ như son
Sài Gòn ơi, Huế ơi! Xin đợi
Tái hợp, huy hoàng, cả Nước non!
Và chị nữa, Đu-xi-a dũng cảm
Cất cánh bay không thẹn cùng chồng
Giữa đêm tối bập bùng lửa đạn
Mái tóc vàng toả sáng chiến công!
Tôi đã đến Milan quán ấy
Phòng xưa ghế cũ dạ xôn xao
Hỏi thăm ông quán còn cô cháu
Nhớ bác Hồ qua những độ nào
Cuộc đời không chỉ thiết miếng ngon
Cần vui có tâm hồn bè bạn
Con người không chỉ biết trí khôn
Còn phải đẹp tấm lòng cộng sản.