Hà Trung – Tố Hữu
Hôm nay như trở lại nhà
Xóm làng ngói mới, ruột già tình xưa
Dẫu con khi gió, khi mưa
Mùa vui đang đến, nắng trưa đồng vàng...
Hôm nay như trở lại nhà
Xóm làng ngói mới, ruột già tình xưa
Dẫu con khi gió, khi mưa
Mùa vui đang đến, nắng trưa đồng vàng...
Sáng nay thu đẹp đất trời
Đồng mùa lúa chín như phơi hoa vàng
Phồn Xương ngói mới đỏ làng
Tưởng như ngày hội rước Hoàng tướng quân...
Một tiếng thơ rơi, ngàn lệ thấm
Vắng Anh, người bớt ấm bao nhiêu!
Thời gian ơi, nhớ chàng Xuân Diệu
Dào dạt tình dâng nhịp thuỷ triều.
Ngày vui ta lại gặp mình
Việt – Xô đôi bạn nghĩa tình yêu thân
Xa nhau muôn dặm cũng gần
Cùng nhau xây dựng mùa xuân cuộc đời.
Ngọn lửa tình yêu lớn Việt – Xô
Biển đông rạng rỡ, sáng cơ đồ
Ta nhìn ngọn lửa, cay mí mắt
Lại nhớ Lênin, nhớ Bác Hồ.
Đèn khuya Hà Nội... Trên Lăng
Một vầng trời sáng như trăng đêm rằm
Bốn nghìn năm, bốn mươi năm
Toả quanh nơi Bác đang nằm, hào quang...
Độc lập tự do vàng quý nhất
Năm châu cách mạng, sức nhân nghìn.
Hãy hô một tiếng vang trời đất
Muôn năm, muôn năm Mác-Lênin!
Đã chắc cầm tay, mùa gặt mới
Bởi Xuân lên nắng, ấm tình người
Bởi đời ta với Xuân đi tới
Phơi phới. Xuân vui với cuộc đời.
Xin hát khúc ca vui, mùa xuân này hỡi bạn!
Từ tim ta, say như bản tình ca
Như tiếng hát từng băng qua lửa đạn
Rất diệu kỳ, bỗng hoá những cành hoa...
Mùa vui, từ hạt giống gieo
Trái tim dành trọn tình yêu cho người
Câu thơ chưa viết nên lời
Trăm năm tâm sự vẫn ngời ý thơ...